Xem Mùa thu 2019 Nơi Tận Cùng Thế Gian - Kono Yo am hon prc anh trang noi da lang quen prc bi ep xuyen thanh nhan vat phan dien yeu ot me ru [cao gia phong van] phong luu hoa su phuc dien su chương mới nhất Phù Bảo chương mới nhất Quyền Thần Trong Tay Châu co vo sat thu cua tong tai mau lanh full Cực phẩm trướng phòng (Dịch) đọc truyện cung chieu anh Bạn khả năng xem thêm nội dung về Cao thủ vịnh xuân tái xuất - Review phim Diệp Vấn ngoại truyện Ko có diệp sư phụ 😥😥 phim có diệp su phu thi tốt biết mấy. Trả lời. Trường Sơn Nguyễn Ngọc. 13/07/2022. Review mà , bớt chèn mấy câu nói tào lao sẽ hay hơn đó à. Thanh pho Ha Noi va Thanh pho Ho Chi Minh: Su dung tii thiiu 90%;. Cac tinh Dong bang song Hong, cac tinh Trung du va mien nui phia Bac, cac tinh Dong Nam bo: Tai cac khu do thi tu loai III trd len su dung toi thieu 80%, tai cac khu vuc con lai su dung toi thieu 70%;. Cac tinh con lai: Tai cac do thi tir loai III trd len phai sir dung toi thieu Tóm lượt về truyện chữChư thiên: Từ Mao Sơn xuất sư bắt đầu Online. Vai chính diệp giản bị bệnh sau khi chết trọng sinh đến một cái nhiều điện ảnh thế giới dung hợp thế giới. Từ nhỏ bị Mao Sơn tính huyền đạo trưởng đưa tới trên núi tu hành, đạo hào định 8. Mạc Đĩnh Chi. Bậc kỳ tài kiệt xuất trong lịch sử. Làm xứng danh truyền thống khắp năm châu. Thiên hạ khắp nơi tranh hùng. Dùng bao mưu kế giải bài cân voi - Đáp án LUONGTHEVINH. Bậc kỳ tài kiệt xuất trong lịch sử. Làm xứng danh truyền thống khắp năm châu. Trạng nguyên Vay Nhanh Fast Money. “Diệp Phùng, tôi van anh, cứu Thi Nguyệt với!”“Con gái anh sắp bị họ rút cạn máu tươi rồi!”“Van anh cứu con bé đi! Cứu con bé đi!”“Bọn tôi đang ở bệnh viện Từ Nhân thành phố Hướng Dương...”Điện thoại đột nhiên bị cắt ngang, không còn có giọng nói...“Đây... Đây là giọng của Tố Nghi?”Trên bục giảng, người đàn ông vốn còn nho nhã bỗng chốc bùng nổ sát khí ngập trời, lan tràn khắp phòng học. Con gái của mình?!Con gái của Diệp Phùng ta đây ư?“Tố Nghi!” Diệp Phùng vội nói “Thi Nguyệt mất máu quá nhiều, nếu còn kéo dài thời gian thì con bé sẽ nguy hiểm tới tính mạng! Chúng tôi đều là máu gấu trúc hiếm thấy, chỉ khi nào tôi truyền máu cho con bé thì mới có thể cứu nó! Hãy tin tôi, Thi Nguyệt cũng là con gái của tôi mà” Chương 177 Trung tâm nghỉ dưỡng Thiên Đường! Đối với giới thượng lưu thành phố mà nói thì đây là một nơi vô cùng nổi tiếng, không ai là không biết đến cả. Mặc dù gọi là Trung tâm nghỉ dưỡng Thiên đường, nhưng ở đây người đẹp vào ra đếm không hết, ngoại trừ các dịch vụ thông thường như tắm hơi, quán bar, karaoke, phòng hát, vân vân… chỉ cần là người có tiền, đều có thể hưởng thụ được những thứ mà bạn muốn hưởng thụ! Nhìn về phía cánh cửa trang hoàng rực rỡ, liếc qua phía bên thấy bốn cô gái váy xẻ dọc khoét sâu lộ ra cặp đùi gợi cảm, Diệp Phùng có chút ngượng ngùng “Nơi mà anh nói muốn dẫn tôi đến là nơi này sao?” Ánh mắt của Trần Bách đầy kiêu ngạo “Trung tâm nghỉ dưỡng Thiên Đường này thuộc sản nghiệp nhà họ Trần của chúng tôi, cũng là sản nghiệp duy nhất của gia đình do tôi quản lí. Trung tâm nghỉ dưỡng Thiên Đường này mỗi năm mang về cho họ Trần tôi không ít lợi nhuận, ước chừng cân được gấp hai tài sản nhà họ Trần, lúc mới đầu làm ăn thua lỗ, em trai tôi vì muốn hất đổ tôi nên đã cố ý đẩy trung tâm này sang cho tôi!” “Một là bởi vì muốn tôi chấp nhận quyền sở hữu nơi đây, hai là vì cậu ta biết phía đó làm ăn không thuận lợi, nên muốn đẩy phần gia sản này cho tôi, cũng là muốn cố ý làm nhục tôi!” “Cho nên nhiều năm trở lại đây, ngoài việc thu tiền ra, tôi gần như không đến nơi này, nhưng mà bây giờ đã khác xưa rồi, nó có nằm mơ cũng không thể nghĩ được rằng anh trai nó có một cú lội ngược dòng ngoạn mục như ngày hôm nay!” Đi phía sau, Trần Bách không khỏi phấn khích, ánh mắt thích thú cười bí hiểm rồi ghé sát tai Diệp Phùng và nói “Anh Diệp này, trong trung tâm nghỉ dưỡng Thiên Đường này, đúng thật là chân dài nhiều không kể hết!” “Đến đây rồi, anh bảo đảm chú như được lạc vào Thiên Đường như đúng cái tên của nó!” Bốn cô gái lễ tân đứng phía cửa lớn thấy Trần Bách bước tới, lập tức cúi đầu chào đón “Cậu chủ tới!” Diệp Phùng có chút lo lắng, lần trước anh bị đuổi ra khỏi nhà chỉ vì đến đây, giờ mà để Hà Tố Nghi biết được mình đến nơi như này một lần nữa thì anh xong chắc. Có điều, vừa rồi làm châm cứu trị liệu cho Trần Bách xong, cũng thấy tinh thần nhẹ xuống đôi chút, thôi thì tắm rửa thư giãn một hồi, cũng coi như một lựa chọn không đến nỗi tệ. “Anh Diệp! Vào trong đi nào!” Trần Bách đi phía trước vui vẻ cười làm động tác mời khách vào, trông thấy vậy mấy cô lễ tân đón khách khi nãy không khỏi ngạc nhiên! Trần Bách nói thế nào đi nữa, anh ta cũng là cậu chủ nhà họ Trần này, hiện giờ có anh ta giúp sức, anh có nằm mơ cũng với không tới nữa là! Xem ra anh cũng chỉ là người đàn ông hết sức bình thường không có gì đặc biệt cả, nhìn cũng không giống người có tiền cho lắm, không hiểu sao cậu chủ Trần lại đối xử với anh một cách nhiệt tình, trịnh trọng đến vậy ? Bốn cô gái lễ tân vẫn nét mặt vui vẻ không giấu được vẻ tò mò kinh ngạc, cố gắng nhớ lại gương mặt vị khách đặc biệt này để lần sau còn tiếp đón cho chu đáo. Bước vào bên trong là một khung cảnh bắt mắt đến kinh ngạc. Cánh cửa được trang hoàng nhìn rất hoành tráng, quả là nơi có một không hai, Diệp Phùng liếc nhìn ra xung quanh một vòng, không giấu nổi cảm xúc cảm thán “Trang hoàng quá tuyệt vời!” Trần Bách thoáng chút tự hào lắc đầu nói “Anh Diệp, có được trung tâm nghỉ dưỡng Thiên Đường như ngày hôm nay tôi cũng bỏ ra không ít tiền của để tạo dựng quan hệ, đầu tư, đó chỉ tính riêng đầu tư thôi cũng ngót nghét gần hai trăm tỷ đồng rồi!” “Đến đây rồi, anh Diệp, anh cứ yên tâm để tôi sắp xếp là được rồi!” “Bây giờ chúng ta đi bơi cái đã!” Sau khi Diệp Phùng nghe Trần Bách nói vậy cũng an tâm hơn, anh khẽ gật đầu, không còn toát mồ hôi vì lo lắng nữa, mơ hồ mới thực sự là một cảm giác khó chịu. Đi theo sau, Trần Bách đưa anh đến một gian phòng hạng sang, với một hồ bơi rộng hơn năm trăm mét vuông, trên mặt nước phủ đầy những cánh hoa tươi! Nguồn nước khoáng chuyên dụng đưa vào đây được lấy từ trên núi cao xuống, hiệu quả vô cùng tuyệt vời, vừa ngâm mình xuống cảm thấy toàn thân thư giãn, nhẹ nhàng, một cảm giác lâng lâng khó tả! Ngâm mình xong, lại dẫn tới căn phòng xa hoa sang trọng không kém, Trần Bách khoác áo choàng tắm lên người , nhả khói thuốc, nét mặt rạng rỡ đầy khí chất không ai sánh kịp “Anh Diệp này, tôi nói anh biết nhé!” “Các em ở đây, tay nghề mát xa phải nói là trên cả tuyệt vời!” “Hơn nữa em nào em nấy xinh như hoa như mộng, ngoài việc phục vụ mát xa ra, chỉ cần anh Diệp đây muốn gì, các em ấy cũng chiều được anh tới bến luôn!” Nhìn ánh mắt anh ta, Diệp Phùng lắp bắp nói không lên lời, lúc này anh có chút lo lắng, rốt cuộc việc trị bệnh cho Trần Bách liệu có phải thật sự là việc tốt hay không… Bất ngờ một người phụ nữ ăn mặc gợi cảm bước lại về phía Trần Bách, cung kính chào “Cậu chủ, anh đến rồi!” “Hôm nay muốn phục vụ gì nào?” Đường Cẩm là giám đốc ở đây, xinh đẹp kiều diễm, khóe miệng nhỏ như trái anh đào, dáng đi thướt tha, mặc trang phục màu đen huyền, khí chất toát ra đầy mê hoặc. “Chị Cẩm, sắp cho anh Diệp của tôi một vài người đẹp đi, nhất định phải là loại tốt nhất và cấp cao nhất đáy.” Nghe được giọng điệu trịnh trọng của Trần Bách, trong mắt Đường Cẩm hiện lên một tia kinh ngạc nhàn nhạt. Nhưng cô ta biết, chắc hẳn bởi vì Trần Bách đang có chuyện không tiện nói ra. Từ trước đến nay anh ta vẫn cô độc, nhưng bây giờ anh ta lại gọi người thanh niên trước mặt này một tiếng anh Diệp. Hơn nữa, giọng điệu của anh ta còn rất là tôn kính, trông không giống như dáng vẻ đang giả vờ. Nhưng mà, Đường Cầm ở phố Phong Nguyệt hỗn loạn này cho nên tâm tư cực kỳ linh hoạt. Từ cách xưng hô anh Diệp này, cô ta có thể đoán ra người thanh niên này nhất định là một người rất quan trọng đối với Trần Bách và thân phận chắc chắn cũng không hề bình thường. Nghĩ đến đây, trong lòng Đường Cầm lập tức có tính toán. Cô ta nở một nụ cười quyến rũ cười một tiếng “Cậu chủ lớn, cậu cứ yên tâm đi. Tôi nhất định sẽ khiến khách quý hài lòng.” Sau đó cô ta vẫy tay, khuôn mặt tươi cười như hoa “Các cô gái, mở cửa đón khách nào.” Sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, từng người đẹp với dáng người duyên dáng, ăn mặc mát mẻ, nối đuôi nhau đi ra. Chỉ một lát sau, có hơn hai mươi cô gái xinh đẹp đứng thành hàng, với những đôi chân to trắng muốt khiến cho người nhìn phải lay động. Ừng ự! c Trần Bách nuốt nước miếng thật sâu, lập tức có phản ứng. Nhưng khi nghĩ đến việc Diệp Phùng còn đang ở bên cạnh, anh ta vội vàng đè nén xúc động xuống, nói với Diệp Phùng “Anh Diệp, anh chọn trước đi. Anh thích người vào, cứ việc chọn.” Diệp Phùng có chút bất đắc dĩ nhìn anh ta một cái. Tình trạng lúc này của Trần Bách, anh liếc một cái là biết, chỉ sợ nếu anh vẫn một mực đứng đây thêm một lúc nữa, nói không chừng cả người của Trần Bách muốn bốc cháy. Anh lập tức đưa mắt liếc một vòng, sau đó chỉ vào một người phụ nữ mặc áo trắng ở bên cạnh, nói khẽ “Chọn cô gái này đi!” “Anh Diệp anh chọn xong rồi sao?” Diệp Phùng gật đầu. Sau đó ánh mắt của Trần Bách chợt hiện lên dục vọng nồng đập, anh ta trực tiếp ôm chầm lấy hai người đẹp, rồi quay sang gật đầu với Diệp Phùng một cái “Anh Diệp, vậy anh cứ hưởng thụ đi. Nếu anh có cần cái gì thì cứ trực tiếp nói Cầm là được.” Nói xong, anh ta lập tức đá cái cửa ra rồi bước vào. Chỉ chốc lát sau, một tiếng rên rỉ như đã bị kiềm chế từ lâu, cứ không ngừng vang lên từ căn phòng bên cạnh. Trên mặt Diệp Phùng lập tức hiện lên ba vạch màu đen, nhưng mà trong lòng anh cũng có thể hiểu được. Dù sao, anh cũng phải nhẫn nhịn hơn hai mươi năm qua, cũng đến lúc phải phóng thích một chút. Chỉ là một nơi nguy nga như thế này mà cách âm làm vậy lại có chút kém. Chị Cẩm hình như nhìn nhiều cũng thành quen, vừa cười vừa nói với Diệp Phùng “Anh Diệp, anh cứ từ từ hưởng thụ, nếu có cần cái gì, anh cứ gọi tôi bất cứ lúc nào.” Sau đó, cô ấy quay người về phía người phụ nữ áo trắng vẫn còn đang ở đây và trừng mắt lên một cái “Hồng An, hầu hạ khách quý cho tốt, nếu dám có chút lạnh lùng nào, hậu quả cô cũng tự biết rồi đấy.” Sắc mặt của La Hồng An hơi trắng bệch, khẽ gật đầu một cái. Cửa phòng bị đóng lại, lúc này chỉ còn lại hai người ở trong phòng. Tuổi của La Hồng An cũng không lớn lắm, chỉ khoảng chừng hai mươi. Hơn nữa ngoại hình của cô ấy vực kỳ thuần khiết, bởi vì cô ấy chỉ trang điểm nhẹ một chút nên trông dáng vẻ còn khá non nớt. Bộ dạng thanh khiết này của cô ấy cũng không thua Hà Tố Nghị là bao nhiêu. Mặc dù nói như vậy, nhưng người đẹp thì vẫn luôn làm cho người ta vui vẻ. Diệp Phùng quay về phía cô ấy rồi nhẹ nhàng cười một tiếng “Bắt đầu đi.” Nghe được những lời này, sắc mặt của La Hồng An lập tức đỏ lên. Nhưng khi cô ta nghĩ đến người mẹ còn chờ tiền thuốc men và khám chữa bệnh, đáy mắt của cô ta lại hiện lên một chút bi thương. Có lẽ, đây chính là cuộc sống của cô ta. Cô ấy đã kiên trì lâu như vậy, cũng không biết còn chống đỡ được bao lâu nữa. Dù sao lần này, cũng là một anh chàng đẹp trai trẻ tuổi, so với những ông già còn nhiều tuổi hơn cha của cô ấy thì chắc hẳn anh mạnh hơn nhiều. Trong lòng đã hạ quyết tâm, La Hồng An cắn chặt môi, chậm rãi cởi quần áo ra. Diệp Phùng nhắm mắt chờ đợi mà cảm thấy rất lâu rồi cũng không có động tĩnh gì, cho nên anh mở to đôi mắt nhìn lên, lại thấy cô ấy đã cởi áo đến ngực làm lộ ra một mảng trắng tuyết thì lập tức giật nảy mình, vội vàng đứng lên nói “Ôi, cô làm cái gì vậy. Mau mặc quần áo lại đi.” La Hồng An sững sờ, cô ấy đã nghĩ tới rất nhiều phản ứng của anh, nhưng lại không thể nghĩ tới Diệp Phùng sẽ có phản ứng này. Chẳng lẽ, là bởi vì ngoài hình và dáng người của cô ấy không đủ để hấp dẫn người khác sao? Nhưng cô ấy đã hạ quyết tâm rồi, cho nên La Hồng An vứt bỏ hết tất cả sự ngượng ngùng, vẫn duy trì động tác ban đầu, thẹn thùng nói “Anh, tôi… Đây là lần đầu tiên, nhưng mà anh yên tâm tôi nhất định sẽ rất nghe lời, xin… Xin anh để cho tôi phục vụ anh được không?” Đối mặt với những lời nói của một người phụ nữ xinh đẹp thuần khiết đến thế này, nếu là một người đàn ông chắc chắn sẽ không thể nhịn được. Cho dù lúc này miệng lưỡi của Diệp Phùng cũng đang khô đắng, nhưng khi anh nhìn thấy sự bi thương hiện lên trong đôi mắt của La Hồng An, Diệp Phùng lập tức hiểu ra. Cô gái này không hề cam tâm tình nguyện. Ngay sau đó, anh có chút bất đắc dĩ nói “Cái kia, trước tiên cô cứ mặc quần áo lại đã. Tôi nghĩ là cô đã hiểu lầm rồi, tôi chỉ đơn giản là muốn xoa bóp một chút, cũng không muốn làm cái khác. “AI” Sắc mặt của La Hồng An lập tức đỏ hết lên. Cô ấy vội vàng mặc lại quần áo rồi nghĩ bản thân đã hiểu sai ý của người ta rồi. “Đúng. .. Thật xin lỗi! Tôi sẽ đi tìm chị Cẩm ngay rồi đổi cho anh một nhân viên mát xa chuyên nghiệp.’ “Chờ một chút! Lúc này, Diệp Phùng đứng dậy, nhìn cô ấy một cái rồi nhẹ nhàng vỗ vào cái ghế bên cạnh. “Cô ngồi xuống đây đi.” Mặc dù La Hồng An cũng không hiểu ý của anh cho lắm, nhưng cô ấy vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống. “Nói cho tôi nghe, cô đang gặp phải chuyện gì sao?” Một cô gái thanh thuần xinh đẹp như vậy, nếu không phải gặp một chuyện gì khó khăn, chắc chắn sẽ không bán đi lần đầu tiên của mình ở cái nơi như thế này được. Cô ấy cảm thấy Diệp Phùng giống như là một anh hàng xóm dịu dàng hỏi thăm, trong lòng La Hồng An thấy chua xót, trong nháy mắt, hốc mắt của cô ấy lập tức đỏ lên. Chương 500 Khi bóng dáng của người tới dần dần xuất hiện dưới bóng đèn thì Địch Lợi Tư kinh ngạc kêu lên một tiếng “Diệp… Diệp Phùng?” “Sao… sao anh lại ở đây?” Diệp Phùng cong môi cười “Tôi không ở đây vậy nên ở đâu chứ?” “Ở nhà A Minh Hãn à?” Diệp Phùng nhẹ nhàng lắc đầu khà, nếu như tôi đoán không nhầm thì ông chính là người của đại vương tử Trát Mộc Lí nhỉ?” “Thiên Triều chúng tôi có một câu nói, gọi là biết mình biết ta trăm trận trăm thắng” “Ông cho rằng bỏ tiền ra để mua chuộc quản gia của A Minh Hãn khiến ông ta gọi điện thoại lừa tôi đi mất sau đó bắt cóc vợ tôi thì có thể uy hiếp được tôi sao?” “Nhưng ông không hề biết rằng đối với bình pháp của Thiên Triều chúng tôi thì tam vương tử còn thông thạo hơn các người nhiều. “Ông sắp xếp người ở bên cạnh A Minh Hãn thực ra anh ta đã sớm biết điều đó rồi. Mỗi lần có thông tin gì báo tới các người đều là những chuyện mà A Minh Hãn muốn các người biết mà thôi” Nghe thấy thế mà Địch Lợi Tư trợn tròn mắt ra. Thì ra trăm phương ngàn kế mà bọn họ nghĩ ra, không ngờ rằng trong mắt đối phương lại chỉ là một câu chuyện cười. Ông ta phải lập tức đi tới tìm đại vương tử ông ta nhất định phải nói chuyện cho đại vương tử biết mới được. Diệp Phùng có thêm A Minh Hãn thì thế lực hiện tại đã không phải là người mà đại vương tử có thể đối phó được rồi. Không thể không nói Địch Lợi Tư chính là một thuộc hạ rất tốt, tới lúc này rồi mà ông ta vẫn nghĩ tới chủ của mình. Còn Nhiếp Binh khi cảm nhận được sát khí nồng nặc của Diệp Phùng thì cũng không trụ được nữa. Giây phút này anh ta mặc kệ thân phận của Địch Lợi Tư là gì, anh ta một tay nắm lấy cổ áo ông ta tức giận hét lên “Địch Lợi Tư “Con mẹ mày mau nói thật cho tao. “Cái người ở Thiên Triều tên là Diệp Phùng này rốt cuộc có thân phận như thế nào?” Ồ? Gây chuyện với tôi mà lại không biết rõ thân phận của tôi à?” Diệp Phùng nhìn Nhiếp Binh sau đột nhiên cười”Nếu đã như thế thì tôi xin tự giới thiệu một chút vậy.” “Tôi là Đế sư của Thiên Triều tên là Diệp Phùng. Bùng. Nhưng một tia chớp nổ lên giữa trời, Nhiếp Binh sững sờ tại chỗ. Một trận ớn lạnh lan tỏa toàn thân như kiểu đang bị rơi xuống hầm băng. Vừa nãy anh ta đã làm gì? Muốn bắt người phụ nữ của để sư ư?Con mẹ nó chẳng phải là đang chế mình sống quá lâu cho nên đang tìm cái chết sao? Bich. Một quyền đấm Địch Lợi Tư bay ra xa, gương mặt của Nhiếp Bình tràn đầy tuyệt vọng, hai mắt của anh ta tức giận như phun ra lửa “Địch Lợi Tư.” “Con mẹ mày đồ khốn khiếp. “Mày cố tình lừa tao. Sau đó Nhiếp Binh quay đầu lại nhìn gương mặt lạnh lùng của Diệp Phùng, anh ta hít một hơi sâu. Tuy rằng đây là lần đầu tiên anh ta gặp Diệp Phùng, nhưng mà đối với danh tiếng của anh ấy thì Nhiếp Binh đã nghe quen tai rồi. Tuy rằng Dong binh đoàn Venom có một vị trí nhất định trong mảnh đất xã hội đen nhưng mà thế lực đứng thứ nhất ở đó vẫn thuộc về Vương Khinh Lâm cũng chính là học trò của người này. Ra tay với Diệp Phùng thì không cần người khác động tay mà chỉ cần một mình Vương Khinh Lâm thôi cũng đủ khiến anh ta sống không bằng chết rồi. Thân là một công ty lính đánh thuê nên không ai rõ bằng anh ta sự đáng sợ và khủng bố của Vương Khinh Lâm. Chết tiệt. Nhiếp Binh rất tuyệt vọng, anh ta trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Phùng khóc lóc nói “Đế sư đại nhân, tôi cũng chỉ là bị lừa mà thôi.” “Nếu như tôi biết người mà tên khốn Địch Lợi Tư muốn tôi đối phó là anh thì có cho tôi ba lá gan tôi cũng không dám có một phần bất kính nào cả. Nhìn bộ dạng rơi nước mắt của anh ta thì khỏe môi của Diệp Phùng hơi cong lên “Không sao, tôi tha cho anh.” Nhiếp Binh chết kinh. Giống như việc anh ta đang nghe thấy một chuyện rất khó tin, anh ta nghi ngờ nhìn Diệp Phùng “Anh… anh nói thật sao?” “Bồn để sự trước giờ không biết nói dối” Nhiếp Binh hít sâu một hơi, sau đó bò dậy vội vã muốn rời đi. Nhưng trong đáy mắt của anh ta lóe lên một tia hận thù sâu sắc. Diệp Phùng hiện tại anh rất mạnh tôi không phải là đối thủ của anh. Nhưng ngàn vạn lần đừng để tôi có cơ hội nếu không tới lúc đó ông đây sẽ rửa nỗi nhục này gấp trăm nghìn lần và sẽ tàn nhẫn hơn. Nhiếp Binh đứng dậy thử bước hai bước lại nhìn thấy Diệp Phùng vẫn đứng im ở chỗ đấy không hề đuổi theo anh ta cho nên anh ta cũng yên tâm vội vàng rời đi. Nhưng mà chưa đi được mấy bước thì bóng dáng của Nhiếp Bình lại lùi lại về sau. Trước mặt anh ta chính là người đàn ông mặc áo khoác màu trắng đang chăn trước mặt anh ta. “Chính là anh đã khiến tên hề bị thương thành bộ dạng này? Người đàn ông mặc áo khoác màu trắng gương mặt lạnh băng đáng sợ. “Đế để sư đại nhân, anh có ý gì chứ?” “Chẳng phải anh nói sẽ bỏ qua cho tôi sao?”Nhiệp Bình nhìn về phía Diệp Phùng. Mà người phía sau lại dùng ánh mắt vô tội nhìn anh ta. Tôi nói rằng tôi sẽ bỏ qua cho anh chứ tôi đầu có nói người khác cũng sẽ bỏ qua cho anh chứ. Anh Đồng tử của Nhiếp Binh co rút lại, khi anh ta cảm nhận được sát khí tỏa ra từ người đàn ông áo trắng kia lại khiến anh ta nhớ tới những thủ đoạn giết người tàn nhẫn vừa nãy khiến Nhiếp Bình nhất thời điên rồ lên “Diệp Phùng, anh đường đường là một đế sư mà lại nói không giữ lời sao?” “Khà khà, xem ra anh vẫn chưa hiểu rõ tình hình trước mắt rồi. Diệp Phùng chỉ tay về phía ba người kia và lạnh nhạt nói “Tôi lại giới thiệu cho anh mộtchút vậy.” “Bọn họ không phải là học trò của tôi.” “Họ là những sát thủ hàng đầu tới từ Cửu Lang của Thiên Triều, anh có thể gọi bọn họ là Cửu Lang” Đúng thế, lần này Diệp Phùng không hề mang theo học trò của mình. Nhưng từ lúc chủ nhân của Cửu Lang đưa tín vật cho anh thì anh thuận lợi trở thành chủ của Cửu Lang. Nhóm những người có thực lực mạnh mẽ mà lại giỏi che giấu thân phận này trở thành vệ sĩ giỏi nhất của Diệp Phùng. “Không! Anh không thể giết tôi, anh không thể giết tôi.” Trong đôi mắt của Nhiếp Binh lóe lên tia hoảng loạn, anh ta không kìm được lùi về Phùng hơi nghiêng đầu một chút “Nếu như anh đã tới đây để giết tôi vậy thì tại sao tôi lại không thể giết anh?” “Diệp để sư, tôi sai rồi. Tôi thật sự biết mình sai rồi.” Đối diện với sự cầu xin của anh ra thì Điệp Phùng lạnh nhạt mở miệng nói “Có những lúc không phải anh cứ xin lỗi là người khác nhất định sẽ chấp nhận. “Anh” Nhìn bộ dạng không nhường bước của diệp Phùng thì trong đôi mắt của Nhiếp Binh lóe lên sự điên cuồng”Diệp Phùng anh đừng có mà ức hiếp người quá đáng.” “Tôi nói cho anh biết Dong binh đoàn Venom của tôi còn có hàng trăm nghìn anh em và các cao thủ hàng đầu.“Ồ ? Thế thì sao?” Diệp Phùng lạnh nhạt trở “Sao ư? Đôi mắt của Nhiếp Bình hung hãn “Nếu anh dám động vào một sợi lông của tôi thì các anh em của tôi nhất định sẽ báo thù cho tôi.” “Tôi không tin rằng đối diện với sự báo thù của hàng trăm người mà anh và người nhà của anh vẫn an toàn sống sót. Ai mà biết được Diệp Phùng lại hơi vểnh khỏe môi lên “Vậy nếu tôi không giết anh thì anh có báo thù lại tôi không?” Một câu nói này khiến biểu cảm trên mặt Nhiếp Binh chết khiếp. Từ trước tới giờ Nhiếp Binh anh ta là một người có thù tất báo, giờ mọi chuyện đã nhảo loạn như thế này rồi, Nhiếp Binh làm sao có thể thời trên mặt anh ta hoảng loạn, vừa muốn nói cái gì đó thì Diệp Phùng lại tiếp tục nói “Anh ngàn vạn lần đừng có nói với tôi rằng chỉ cần tôi tha cho anh thì anh sẽ không trả thù tôi nhé, tôi không tin đầu. Mà cho dù lời anh nói có là thật đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không tin đầu.” Một câu nói này thôi khiến con đường sống của Nhiếp Bình hoàn toàn bị chặn mất. Nhìn đối thủ từng bước một tiến về phía mình thì cuối cùng Nhiếp Binh cũng cảm nhận được cái chết đang bị đe dọa, nó đang đến gần bản thân. “Anh.. anh không được tới đây. Tôi là lão đại của Dong binh đoàn Venom, tôi còn có một người anh trai nữa, anh ấy… Khu!Đột nhiên từ bụng truyền tới một trận đấu nhỏi, khóe miệng Vu Thọ nhếch lên sự tàn nhẫn “Da của anh, tôi lấy vậy.” Chương 19 Hào môn cao quý? Lúc này, trên sân khấu trung tâm ở Thanh Gia, ngay khi kiệu Phượng Tơ Vàng được khiêng đến giữa sân khấu, đột nhiên một chùm pháo hoa khổng lồ nổ tung trên bầu trời. Khi thấy pháo hoa biến thành dung nhan xinh đẹp của Hà Tố Nghi, Thi Nguyệt vui sướng kéo †ay cô “Mẹ mau nhìn kìa! Đó là mẹ, là mẹ đấy! Mẹ, mẹ thật xinh đẹp!” Thấy gương mặt của mình trên bầu trời, Hà Tố Nghi hoảng hốt. Lễ cưới lộng lẫy này là thuộc về mình sao? “Mời chú rể đến!” Tiếng kêu to rõ vang lên, mọi người hoàn hồn lại, chỉ thấy ngay chính giữa sân khấu, một người đàn ông chậm rãi quay lưng lại. Anh mặc hỷ phục màu đỏ rực, diện mạo hiên ngang, mỉm cười nhàn nhàn nhìn cô gái ở cách đó không xa, ánh mắt tràn đầy dịu dàng. Diệp Phùng, đúng là Diệp Phùng! Thấy Diệp Phùng thật sự xuất hiện, tia hy vọng cuối cùng trong lòng mẹ con Điền Vân hoàn toàn biến thành tro tàn. Nhìn người đàn ông trước mắt mình, vành mắt Hà Tố Nghi ướt át. Hôm nay, tất cả những †hứ này đều thuộc về cô. Vào ngày xinh đẹp nhất của cuộc đời, Diệp Phùng đã cho cô sự tôn quý nhất thiên hạ này. “Nay có chàng nhà họ Diệp, cưới nàng nhà họ Hà. Từ nay về sau, hai bên kết thành phu thê, cùng nhau đi đến cuối đời. Tôi tuyên bố ngày lành giờ đẹp đã đến, mũ phượng khăn quàng bưng lên!” Theo tiếng nhạc hùng hồn vang vọng, mười thiếu nữ mặc đồ cổ trang bưng một bộ khăn quàng màu đỏ hoa lệ bước lên sân khấu. Trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, Hà Tố Nghỉ đội mũ phượng, khoác khăn quàng đỏ trên vai, xinh đẹp không gì sánh bằng, có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành. “Thật sự rất xinh đẹp!” “Nếu tương lai lễ cưới của tôi cũng được †ổ chức thế này thì tôi sẽ hạnh phúc chết mất!” “Ha ha, nằm mơ đi, lễ cưới này tính bảo thủ chắc phải tốn ít nhất 300 tỷ, hơn nữa quân đội phong tỏa thành phố, trăm thành cùng chúc, không đơn giản chỉ có tiền là làm được.” “Cô cả nhà họ Hà đúng là bay lên đầu cành thành phượng hoàng.” “Đúng thế, so với người ta, nhìn Hà Tố Di mà xem. Tôi chướng mắt gương mặt ngạo mạn của cô ta từ lâu rồi! Cứ tưởng mình giỏi lắm ấy!” “Hà Tố Nghỉ mới là tiểu thư khuê các chân chính, so với người ta, Hà Tố Di đúng là gái nhà quê Tiếng bàn tán của mọi người đương nhiên cũng lọt vào tai Hà Tố Di. Sắc mặt cô ta trầm xuống, siết chặt nắm tay, móng tay bấm vào thịt mà cũng không thấy đau. “Hà Tố Nghi! Con tiện nhân này! Tiện nhân! Dựa vào đâu mà mày lại may mắn như thế! Dựa vào đâu mà tao vốn nên được mọi người tâng bốc, cuối cùng lại thành trò cười? Tất cả vốn nên thuộc về tao! Thuộc về tao!” Đúng lúc này, một giọng nói kiêu ngạo vang lên “Tránh ra! Tránh ra cho bổn thiếu gia!” Sau đó Chu Bằng, bạn trai của Hà Tố Di kiêu ngạo bước đến trước mặt Hà Tố Dị, nói “Tố Di, xin lỗi em, không biết hôm nay lãnh đạo nào bị động kinh, chặn hết các tuyến đường lớn trong thành phố Hướng Dương. Anh tốn rất nhiều công sức mới chạy tới đây, không chậm trễ thời gian đính hôn của chúng †a chứ?” Thấy bạn trai đã đến, Hà Tố Di lập tức có chỗ dựa hơi, lập tức nắm tay anh ta, ghen ty nhìn Diệp Phùng và Hà Tố Nghi trên sân khấu “Anh yêu, anh đến đúng lúc lắm! Anh mau đuổi hai đứa tiện nhân kia xuống đi! Nghỉ lễ đính hôn của em cũng muốn tổ chức ở chỗ đó!” Chu Bằng ngẩng đầu lên thì thấy trên sân khấu chính là Diệp Phùng và Hà Tố Nghi. Anh †a vừa chạy tới nên không thấy cảnh tượng rúng động kia, lập tức nhếch môi cười “Em yên tâm. Chẳng qua chỉ là hai đứa phế vật mà thôi, em cứ nhìn anh đây!” Sau đó anh ta sải bước đến trước mặt Diệp Phùng, nhìn họ từ trên xuống dưới, nở nụ cười khinh thường “Chậc chậc, không ngờ loại thất nghiệp lang thang như mày mà cũng chịu chi đấy chứ. Thuê hết bộ đồ này tốn không ít tiền đâu đúng không? Cố đấm ăn xôi để làm gì? Cũng không chịu nhìn xem, nơi này là nơi là lũ phế vật chúng mày có thể ở đây sao?” Anh ta móc một xấp tiền mặt từ trong túi áo, ném lên người Diệp Phùng “Bổn thiếu gia muốn nơi này, hai đứa chúng mày tìm khách sạn nào đó làm cho xong là được, tiền thừa coi như là tiền mừng cưới của tao!” Diệp Phùng ngẩng đầu, lạnh lùng nói “Hôm nay là ngày vui của tôi và Tố Nghỉ. Tôi không muốn tức giận. Cút!” Chu Bằng sửng sốt, sau đó giận tím mặt “Mẹ kiếp! Một thằng phế vật thất nghiệp như mày mà cũng dám mắng tao hả? Mày tin tao đập chết… Bịch! Còn chưa kịp nói xong thì một người bỗng lao ra từ bên cạnh Diệp Phùng, giơ chân đá Chu Bằng bay ra ngoài. Sắc mặt Vương Khinh Lâm tràn đầy sát khí “Thằng chó, mày dám lải nhải thêm câu nào nữa, tin tao đưa mày đi gặp tổ tiên luôn không?” Hà Tố Di kinh hô, vội đỡ Chu Bằng dậy “Anh yêu, anh không sao chứ?” Chu Bằng đẩy cô ta ra, vẻ mặt dữ tợn, bị đá bay ngay trước mặt công chúng khiến kẻ vô cùng thể diện như anh ta hoàn toàn điên cuồng. “Phản! Đúng là làm phản rồi! Mày với thằng Diệp Phùng nghèo kiết xác kia là một nhóm đúng không? Thứ hạ đẳng như mày mà cũng dám đánh tao à? Hôm nay tao sẽ cho mày biết cái gì gọi là sự cao quý của người thượng đẳng!” Ngay sau đó, anh ta gọi một cú điện thoại “Ba, ba mau tới đây đi! Con trai ba bị một đám người hạ đẳng đánh!” Cúp điện thoại xong, Chu Bằng chỉ vào những người chung quanh Diệp Phùng “Một đám phế vật dưới đáy xã hội, tao sẽ cho chúng mày biết đối mặt với quý tộc thượng đẳng như bổn thiếu gia đây, chúng mày chỉ là lũ kiến hôi bị đạp dưới chân mà thôi!” Ngay sau đó, tiếng bước chân ồn ào vang lên, kèm theo đó là giọng nói vô cùng ngạo mạn “Tránh ra, đều tránh ra cho tao!” Một đám vệ sĩ áo đen thô lỗ đẩy khách khứa ra hai bên, sau đó một người đàn ông trung niên trông hơi giống Chu Bằng ngạo mạn bước tới. Thấy người này, Chu Bằng sung sướng nói “Tố Di, em thấy gì chưa? Ba anh đã đến rồi. Bọn phế vật này sẽ phải trả giá nhanh thôi!” Ánh mắt Hà Tố Di sáng lên, nhìn Hà Tố Nghi bằng ánh mắt độc ác “Anh yêu, em tin anh. Hôm nay em nhất định phải đạp con tiện nhân Hà Tố Nghi kia dưới chân.” “Đứa nào? Đứa nào dám đánh con trai của Chu Thiên Hùng tao đây?” “Ba! Là chúng nó!” Chu Bằng tàn nhẫn chỉ vào đám Diệp Phùng “Chính là lũ hạ đẳng này đây!” “Thật can đảm!” Chu Thiên Hùng thậm chí chẳng buồn liếc nhìn, bởi vì trong mắt ông ta, mình đường đường là gia chủ nhà họ Chu ở thủ đô, ở thành phố Hướng Dương nho nhỏ này dù trâu bò đến mấy thì cũng chỉ là một đám quê mùa chưa từng trải đời mà thôi. “Bổn gia củ cho lũ hạ đẳng chúng mày một cơ hội, quỳ trước mặt con trai tao, van xin nó tha thứ! Nếu nó chịu tha thứ cho chúng mày thì tao sẽ thiện tâm tha cho chúng mày một lần, nếu nó không chịu… Hừ! Tao sẽ cho lũ hạ đẳng chúng mày biết cái gì gọi là sự tôn quý của danh gia vọng tộc!” Nói xong, Chu Thiên Hùng kiêu ngạo ngẩng cao đầu. Nhưng không có tiếng van xin tha thứ hay nịnh nọt trong tưởng tượng mà thay vào đó là một giọng nói lạnh lẽo “Ha ha, danh gia vọng tộc nhà họ Chu, đúng là hách dịch quá nhỉ!” “Gia chủ Chu, chỉ bằng để Trương tôi thử xem danh gia vọng tộc của ông tôn quý cỡ nào nhé?” Chu Thiên Hùng sửng sốt. Sao giọng nói này lại quen tai đến thế? Ông ta vội quay sang nhìn, suýt nữa kinh ngạc rơi cằm “Chủ… Chủ tịch Trương, sao lại là ngài?” Chương 36 Thầy! Cuối cùng tôi cũng được gặp thầy!Thi Nguyệt rời khỏi vòng tay Diệp Phùng, xuyên qua đám đông nhào vào người Hà Tố Nghị, liên tục đấm lên người Liễu Thanh Thủy “Tại sao cô lại ăn hiếp mẹ tôi! Cô là đồ xấu xal”Liễu Thanh Thủy không kiên nhẫn đá chân khiến Thi Nguyệt ngã vào lòng Hà Tố Nghị, châm chọc nói “Đây chính là con gái của cô hả? Chậc chậc, khuôn mặt đúng là xinh đẹp đáng yêu! Nhưng cô lo dạy cho tốt vào, đừng để lớn lên lại giống y như cô, dụ dỗ đàn ông không được còn bị ngủ to bụng! Ha ha hai”“Câm mồm”Giọng Diệp Phùng không lớn, nhưng lạnh lẽo thấu xương, giống như tiếng kêu đến từ địa ngục khiến mọi người không nhịn được rùng mình, muốn cười mà không cười được, bị nghẹn trong cổ Phùng lạnh lẽo nhìn Liễu Thanh Thủy ba giây. Chỉ trong ba giây đó, Liễu Thanh Thủy cảm giác như bị Thần Chết theo dõi, khi anh dời mắt đi, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm, bất giác thân thể ướt đẫm mồ hôi!“Em không sao chứ?” Diệp Phùng đau lòng đỡ Hà Tố Nghi đứng dậy. Thấy chồng mình đã đến, Hà Tố Nghỉ tủi thân nhào vào lòng Diệp Phùng.“Hu hu, Diệp Phùng, em không… Em thật sự không ăn gian! Đều là họ vu khống em! Anh phải tin em! Hu hu hu…”Diệp Phùng vỗ về mái tóc của cô, ánh mắt tràn đầy đau lòng “Anh tin em, anh vẫn luôn †in eml”Cô gái đáng thương này, trong năm năm gian khổ nhất đã gặp đủ loại chỉ trích và nhục nhã, bất cứ hành vi nào cũng sẽ đụng tới dây thần kinh nhạy cảm của lẽ là có chỗ dựa, Hà Tố Nghi rúc vào lòng Diệp Phùng khóc mệt mỏi. Cô lau nước mắt, bế Thi Nguyệt lên, cười xán lạn nhìn Diệp Phùng “Diệp Phùng, nơi này không hoan nghênh em, chúng ta đi thôi.”Thấy cô giả vờ không để bụng, ánh mắt Diệp Phùng càng ngày càng tối đang xem Truyện thiên sư tái xuấtXem thêm Giải Ngữ Văn 9 Tập 1 Chi Tiết, Soạn Văn Lớp 9 Tập 1 Hay Nhất, Ngắn Gọn Lúc này một tiếng đùa cợt trắng trợn vang lên “Hà Tố Nghi, đây chính là người đàn ông cô coi trọng hả? Ăn mặc còn chưa đủ 500 ngàn, không thể không nói ánh mắt của cô thật kém cỏi!”Cô ta nhìn Diệp Phùng từ trên xuống dưới, cười khẩy “Tôi rất tò mò tại sao anh lại có thể tiến vào tập đoàn Thiên Thần? À, tôi nhớ ra rồi, mấy ngày nay bồn cầu của công ty bị hư, chắc bảo vệ thấy anh ăn mặc kiểu này, tưởng anh là nhân viên thông bồn cầu nên mới cho anh vào chứ gì?”Mọi người cười ầm lên. Diệp Phùng không hề nhúc nhích, nhìn Liễu Thanh Thủy càn rỡ cười to, khẽ híp mắt, đột nhiên nói “Cô nói Tố Nghi gian lận đúng không?”Liễu Thanh Thủy sửng sốt, gật đầu, ngạo mạn nhìn anh “Đúng, chính là tôi nói!”“Tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Thần là Cao Nhật Túc đúng không?” Diệp Phùng bỗng nói.“Hừ! Tổng giám đốc công ty chúng tôi sở hữu tài sản hàng chục tỷ đô la, còn là khách quen của các tạp chí kinh tế tài chính, biết tên của anh ấy thì có gì là lạ? Anh đừng nói với tôi là loại loser như anh còn quen biết tổng giám đốc của chúng tôi đấy nhé! Ha ha ha ha…”Diệp Phùng cũng nhoẻn miệng cười “Bảy năm trước, tôi từng chỉ bảo Cao Nhật Túc một câu, cho nên mới có tập đoàn Thiên Thần như bây giờ.”Liễu Thanh Thủy sửng sốt, đột nhiên cười phá lên.

truyen thien su tai xuat